Hạnh Phúc Lang Thang

Sáng giật mình tỉnh giấc, nhìn đồng hồ đã hơn 8g. Điều này cũng khá bất thường vì tôi rất không thích dậy trễ. Muốn tung chăn ngồi dậy nhưng bờ vai có người đang gối. Thấy nhà tôi nằm yên, ngoan ngoãn như con mèo. Tôi nhỏ nhẹ nói khẽ bên tai nàng, “em à, mình dậy đi thôi, cái hẹn chạy xe đạp mấy tuần qua đang đợi kìa.” Nhà tôi cựa mình một cách lười biếng, ôm chặt tôi thêm chút nữa rồi buông ra, ngồi dậy tỉnh queo. “Ừ nhỉ, mình dậy ngay đi anh”